SỐNG TRÊN ĐỜI ĐỂ LÀM GÌ?

     

Trong cuộc sống mỗi con bạn chúng ta, gồm mấy ai chịu ngồi lại để xử lý câu hỏi: Sống để gia công gì? tín đồ ta luôn tránh xa câu hỏi này như một căn bệnh dịch, mặc dù vậy căn bệnh này sẽ không buông tha cho bất kể ai, và cái gì đến cũng sẽ đến...

Bạn đang xem: Sống trên đời để làm gì?


Tất cả chúng ta luôn đuổi theo những ảo ảnh để rồi xong cuộc đời bản thân trong một sự trống rỗng tuếch với vô vị. Do đó ngay tại ngày hôm nay ta muốn xong xuôi ra khỏi từ điển của bản thân mình một quan lại niệm: Đời là bể khổ.
*

Nietzsche-một một trong những người sáng lập ra triết học hiện tại sinh vẫn thốt lên: "Đối với các nhà bốn tưởng của chúng ta, điều kì quặc là sự việc thúc bách nhất không người nào chịu giải quyết: các bước của họ hữu ích lợi gì... Với cho mục tiêu gì?"
Tất cả mọi bọn họ đang bị lạc lõng trong một nhân loại đầy rẫy phần lớn tiếng ồn. Tivi, radio, báo chí, internet... Toàn bộ mọi phương tiện thông tin đại bọn chúng đang nhồi nhét vào não họ biết từng nào loại thông tin. Từ vụ đánh bom trong một tp nào kia làm hàng nghìn người thiệt mạng, tính đến những lăng xê đầy chơ vơ về hồ hết món mặt hàng nào đó...
Cùng một vạc thanh viên cũng với các giọng nói đầy truyền cảm, luôn thu hút và cuốn hút người nghe vốn thường xuyên gây cho chính mình một tuyệt hảo nghiêm trang về thực trạng chính trị làm sao đó, thì lúc này đang truyền mua cho khán giả về mẫu giá của một lọ nước mắm là bao nhiêu. Báo mạng kể cho ta nghe về những tứ tưởng cũ mèm hay những thói quen nạp năng lượng sáng của các cô đào mới nổi danh nào đó, tất nhiên là các vụ tai tiếng của những ngôi sao...
Tất cả những vấn đề đó cứ được lặp đi lặp lại đến nỗi fan ta đã hết biết đến tính đúng đắn của hầu hết gì được nghe thấy. Ta không còn bị kích thích, say mê...cảm xúc với sự phán xét của ta luôn bị chống trở và ở đầu cuối là thái độ hời hợt và lạnh nhạt với tất cả mọi bài toán trên đời.
*
Nhưng thi thoảng ta bắt buộc tự hỏi: "TA ĐANG THEO ĐUỔI CÁI GÌ? TA SỐNG VÌ CÁI GÌ?"
.Thế vụ việc ở đó là gì? tất cả mọi công sức của con người của họ đều giành riêng cho một mục tiêu nào đó, và người ta không lúc nào nghi ngờ về định đề này: họ biết được người ta có nhu cầu cái gì. Núm nhưng không ai chịu dừng lại để đặt ra câu hỏi: liệu đa số mục đích mà họ đang theo đuổi tất cả thực sự là sản phẩm công nghệ mà bản thân họ mong muốn hay không?
Chúng ta thấy con bạn đang được đào tạo và huấn luyện theo phương thức lĩnh hội những xúc cảm vốn dĩ không hẳn là của mình, ta học phương pháp "hoà đồng với mọi người", "giống như tín đồ khác", "thân thiện"... Nếu anh ko mỉm cười cợt thì anh đã bị review là kẻ thiếu hụt tính dỡ mở, mất kế hoạch sự, cho nên vì thế anh đề nghị học cách lịch sự nếu như anh muốn bán tốt những dịch vụ của mình, dù cho anh có là bồi bàn, người bán sản phẩm hay y bác sĩ...
Chỉ có những người nằm bên dưới cùng bậc thang của thôn hội, những người dân không còn gì khác để bán, và những người dân ở tận bên trên cùng bậc thang của xóm hội mới không cần phải tỏ ra đặc biệt "cởi mở". Sự thân thiện, niềm phần khởi và hầu hết thứ mà fan ta đến là rất có thể bày tỏ vì một nụ cười, lúc này nó đang trở thành một câu hỏi đầy đồ vật móc mang đến nỗi tín đồ ta rất có thể bậc tắt nó một bí quyết thật dễ ợt giống như bậc tắt công tắc nguồn điện.
Ban đầu thì nhiều cá thể cũng nhấn thấy hành vi này là có tác dụng bộ, cơ mà lâu dần theo thời hạn thì fan ta đang mất luôn luôn ý thức về nó, bây giờ họ đã không còn khả năng để rành mạch được đâu là cảm hứng giả tạo ra và đâu là sự thân thiết tự nhiên. Tình trạng méo mó và giả sản xuất này cũng diễn ra đối với bốn tưởng trí tuệ sáng tạo của nhỏ người, ngay lập tức từ quá trình giáo dục trước tiên thì những tư tưởng sáng tạo luôn bị chống cản vì sự nhồi nhét đủ phần lớn thứ vào trong đầu óc con người, hàng trăm sự khiếu nại vụn vặt vốn chẳng ăn nhập gì cùng nhau cứ bị nhồi bừa vào đầu của bọn họ theo cách nhìn nó như thế nào thì ra.
Trên thực tế việc thu nạp một sự kiện nào đó mà không biết được ý nghĩa của nó là điều hoàn toàn vô nghĩa, nó có tác dụng như khi tín đồ ta muốn mày mò về cách chuẩn bị làm một cuộc hành trình dài qua sa mạc Sahara, nhưng lại lại được hướng dẫn về đời sống ở Bắc Cực.
Theo dòng chảy của lịch sử, quyền uy của Giáo Hội được thay thế bởi uy quyền ở trong phòng Nước, rồi ráng cho bên Nước là oai quyền của Lương Tri, với trong thời đại của họ cái quyền uy ẩn danh này thường nấp dưới tên thường gọi "Ý thức cộng đồng" xuất xắc "Ý loài kiến dư luận". Con tín đồ đã sinh sống trọn cuộc đời mình cơ mà chưa bao giờ biết được hương vị thực sự của cuộc sống, độc nhất vô nhị cử nhất đụng của họ không xuất xứ từ nhu yếu của phiên bản thân, mà toàn bộ mọi hành vi đều là vì sự tinh chỉnh của dư luận-con người đã bị trở thành con trâu cùng được "ý kiến dư luận" xỏ mũi dẫn đi.
Vì đã ra khỏi những hình thái doạ doạ trực tiếp và bên phía ngoài như trước kia, cho nên vì vậy con bạn thường không nhận biết rằng mình đang trở thành nạn nhân của một các loại uy quyền mới. Họ đã bị biến thành cái đồ vật sống trong ảo tưởng của dòng được gọi là "tự do", tất cả mọi người đều sống trong một thế giới mà ngơi nghỉ đó cần yếu nào cảm thấy được số đông mối contact đích thực-mối contact giữa con tín đồ với bé người. Mọi bạn và mọi công việc cho dù đó gồm là anh cung cấp báo, chị viên chức, người học sinh... Thì vào bất kể giờ phút nào bọn họ cũng cần đóng một vở kịch, tuyệt nhất cử tuyệt nhất động mọi chỉ nhằm diễn cho những người khác xem.
Lúc này mẫu gọi là ý thức về "trách nhiệm" như ta đang thấy đang tràn ngập trong đời sống của con tín đồ hiện đại, thiệt ra nó bị méo mó một cách quyết liệt bởi sự dồn nén của làng mạc hội, "lương tâm" là một trong những người chủ độc ác do thiết yếu con người tự quàng vào bạn dạng thân mình, nó can dự con người hành động theo hồ hết ý mong muốn và kim chỉ nam mà chúng ta tưởng là của chính mình, vào khi thực tế thì nó là sự việc tiếp thu từ bỏ những yên cầu của làng hội bên ngoài.
"Trách nhiệm"- nó săn đuổi chúng ta gay gắt cùng ác liệt, nó phòng cản chúng ta mơ mộng cùng hạnh phúc, nó thay đổi cả cuộc sống của họ thành hầu hết chuỗi ngày thường tội cho đông đảo thứ tội lỗi kì viên nào này mà người khác đang gán cho.
Khi còn đi học bọn họ được giáo dục và đào tạo rằng phải bao gồm điểm tốt, khi trưởng thành thì muốn thành đạt rộng trong cuộc sống, kiếm được không ít tiền hơn, có được không ít quyền lực hơn, tải được cái xe xuất sắc hơn... Song không người nào chịu dừng lại để suy ngẫm giữa một chuỗi hành vi cuồng điên đó, thì vụ việc đằng sau có thể làm đến họ tỉnh giấc ngộ: "Nếu tôi có được quá trình mới này, nếu tôi giành được cái xe cộ hơi mới này, giả dụ tôi đạt được căn nhà new này... Rồi thì sao? Đâu là mục đích ở đầu cuối của tất cả những mẫu đó? bao gồm thật là phiên bản thân tôi mong chúng hay không? phù hợp tôi đang chạy theo những mục tiêu được chỉ ra rằng sẽ khiến tôi hạnh phúc, thứ hạnh phúc đó bao gồm tồn tại sau khoản thời gian tôi dành được chúng xuất xắc không?"
Thế nhưng mà khi những câu hỏi này được đặt ra thì nó thật khủng khiếp, chính vì nó đã tủ nhận toàn bộ mọi hoạt động sống của nhỏ người. Thế nên những bé người thông thường có xu thế rủ bỏ càng nhanh chóng càng giỏi những lưu ý đến phiền hà này, họ thấy bản thân bị có tác dụng phiền vị những câu hỏi đó, bọn họ cảm thấy căng thẳng mệt mỏi hay ngán chường vị nó quá béo khiếp đối với họ, họ tìm cách che đậy những cân nhắc về vấn đề ý nghĩa sâu sắc của hành động bởi mọi thói quen thuộc trong chuyển động hàng ngày, bởi nụ cười mà còn fan tìm thấy trong số mối quan hệ riêng tứ hay quan hệ giới tính xã hội, bởi thành công trong công việc, bởi bất cứ những trò tiêu khiến nào, bởi vấn đề "tận hưởng trọn niềm vui", "tạo ra những mối quan tiền hệ", "đi phía trên đi đó"...
Thế dẫu vậy một ngôi sao không thể làm sáng lên cả bầu trời, nỗi cô đơn sợ hãi khi bị vứt lại vào sự ám muội của cuộc đời dù sớm tuyệt muộn thì fan ta cũng thừa nhận ra, nó khiến cho những người ta quan yếu nào chịu đựng đựng thêm được nữa, nhưng mà làm người thông thường thì cũng có thể có cái giỏi của nó: chúng ta lại nỗ lực chịu đựng và liên tiếp theo đuổi những mục tiêu mà họ chỉ ra rằng của mình. Tuy nhiên tất cả phần lớn điều bên trên chỉ chứng minh một sự lạc lối của bé người: họ cho rằng bạn muốn cái gì cùng mình sống do cái gì mà lại thật ra họ chưa bao giờ được bạn thích cái gì với mình sống bởi cái gì.
Để nhấn thức được vụ việc này thì bạn ta buộc phải phải nhận ra rằng: biết được mình thực sự ý muốn gì là vấn đề làm ko hề dễ ợt như người ta thường xuyên nghĩ, đó là một giữa những vấn đề khó khăn nhất mà bất kì ai cũng phải đối mặt: Tôi ao ước gì? Đây là một thắc mắc mà người ta thường tốt né tránh bằng phương pháp chấp nhận các mục đích, sở thích của fan khác hay 1 nhóm bạn nào đó với cho chính là của mình, bài toán này tương tự như như câu nói: Anh say đắm gì? Tôi thích đa số thứ mà người ta bắt tôi nên thích.
Khi diễn biến chung của một vở kịch được dàn dựng lên, thì từng một người được phân công nhằm đóng một vai diễn đầy nhộn nhịp trong đó, họ hoàn toàn có thể diễn nó một phương pháp thật xuất sắc, nhưng sau cuối họ ko hề băn khoăn về vai diễn của mình có ý nghĩa sâu sắc như ráng nào so với vở kịch, và vì đó xong của vở kịch này là một hành vi đầy nhạt nhẽo, vô vị: fan diễn chấm dứt bước xuống dưới nhằm nhường chỗ cho tất cả những người chưa diễn cách lên.
Câu hỏi này nghe dường như là điên rồ, mặc dù thế đằng sau nó là cả một sự cay đắng và bi phẫn. Con fan ta đã biết thành đánh mất đi mẫu tôi của mình, điều này có nghĩa là con người chỉ có thể bảo đảm an toàn cho sự mãi mãi của phiên bản thân bằng phương pháp sống theo sự hy vọng đợi của fan khác, nếu ta ko sống theo sự hướng dẫn đó thì ta không chỉ là bị chống đối mà ngày càng bị xa phương pháp và sau cùng là ta bị tiêu diệt.
Bằng cách đáp ứng nhu cầu sự yên cầu của fan khác thì ta luôn luôn luôn ngơi nghỉ trong chứng trạng an toàn, mặc dù cái giá đề nghị trả là thừa đắt, sẽ là ta phải gật đầu từ vứt đi chính phiên bản thân mình. Nói một bí quyết ngắn gọn gàng thì cá nhân đã không còn là bao gồm mình nữa, con bạn đã hoàn toàn mô phỏng theo mô hình tính biện pháp mà phần đa kiểu mẫu văn hoá đưa về cho họ, và chính vì vậy mà chúng ta trở đề nghị giống với tất cả mọi người, với con fan này chính là con tín đồ mà fan xung quanh mong muốn đợi. Cá nhân nào từ vứt cái tôi thì cá nhân đó tức thời trở thành một chiếc máy, một chiếc máy chẳng khác nào hàng trăm, hàng triệu cái máy xung quanh nó.
Khi trẻ em được hỏi liệu chúng cũng muốn đến trường tốt không? Câu trả lời luôn là: "đương nhiên em muốn", dẫu vậy liệu câu trả lời này còn có phản ánh đúng sự thật? Trong không hề ít trường phù hợp thì câu vấn đáp này là trả hoàn không thiết yếu xác, đứa trẻ đó có thể muốn mang đến trường song nó lại thích chơi đùa hay làm cái gì khác hơn.
Ở trên đây với trẻ nhỏ thì vấn đề này không đề xuất bàn cãi, do đó là lứa tuổi cơ mà chúng rất cần phải được dẫn dắt. Dẫu vậy vấn đề đặc biệt là ở đây: phần đông người ta luôn luôn bị một áp lực vô hình nào kia xỏ mũi từ cơ hội sinh ra cho tới lúc chết đi. Khi chiếc tôi thiệt sự đã bị đánh mất với được thay thế bằng cái tôi giả chế tác thì cá nhân luôn lâm vào tình thế tình trạng vô cùng bất an và lo sợ, người ta luôn luôn sống vào nghi ngờ tính đến suốt đời, đây là hậu trái của việc đánh mất phẩm tính của mình, và việc sống với 1 phẩm tính nào đó được tạo thành bằng sự ưng ý và chấp nhận từ phía người khác.
Vì rứa cho nên bây giờ cuộc đời chỉ là 1 trong mớ bòng bong mà tất yêu nào gỡ nổi, con người luôn bị thôi thúc hành động bởi những lực lượng mà họ không tài nào hiểu được, con người hành vi hấp tấp từ chỗ này vội vàng vàng cho chỗ nọ, tuy vậy họ vội vã chỉ để nhưng mà vội vàng, và cuối cùng cuộc đời của con người đã hết một kim chỉ nam hay mục đích nào cả, vì 1-1 thuần cuộc đời hôm nay chỉ là phần nhiều chuỗi ngày đền tội cho số đông thứ lầm lỗi nào này mà người khác đang gán cho.
Nietzsche nói: "Hầu như toàn bộ mọi hoạt động vui chơi của con người phù hợp đều nhằm mục tiêu một mục đích là bức tường ngăn con bạn cảm nhận ra đời mình, nhờ việc phân tán thường xuyên các dòng bốn tưởng của họ. Sự gửi biến điên loạn này là một trong những trò múa rối, một ảo giác làm cho con tín đồ ta quên mất mình là ai. Rứa nhưng lý do người cao thượng luôn mong ý muốn điều ngược lại? tại sao họ lại mong ước được cam chịu đựng khổ đau do cuộc sống? chính vì họ sẽ vễnh tai lên để nghe ngóng với ý thức được vấn đề, chúng ta tuyên bố: "tôi chỉ mong mỏi là tôi thôi". Sự việc này đích thực là ghê khủng, bởi vì nó đặt ra cho những người ta một câu hỏi phi thường: lý do tôi đề xuất sống trên đời? Tôi sẽ học được gì từ đời sống này? Làm thay nào tôi mới hoàn toàn có thể trở thành tôi? chúng ta luôn băn khoăn day dứt và nhận thấy rằng ko ai đau buồn hơn mình...
Trái lại thì những con bạn đồng một số loại với họ đang say sưa giơ cả hai tay về những đổi mới cố huyễn hoặc đang rất được bày ra trên sân khấu, trong số đó có cả hàng nghìn vai trò khác nhau, fan trẻ tuổi, kẻ già nua, bậc cha mẹ, công dân, thầy tu, công chức, công ty buôn... Tất cả đều khoe khoang còn chỉ nghĩ cho tấn hài kịch mà người ta đang đóng với nhau, không nghĩ gì tới thay giới mà họ đang sống. Cùng với câu hỏi: Tại sao tôi sống trên đời?Họ sẽ lập tức vấn đáp với vẻ kiêu hãnh: để trở thành một công dân tốt, một thông nhà thái, một phép tắc sư... Cơ mà dù sao đi nữa thì những con tín đồ này vẫn tiếp tục là họ, là 1 trong những đồ đồ dùng không hơn không kém chứ chẳng buộc phải thứ gì khác.

Xem thêm: Read The Following Passage And Mark The Letter A,B ,C Or D On Your Answer Sheet To Indicate The Correct Word Or Phrase That Best Fits Each Of The Numbered Blanks Blanks


Sự thiệt là như vậy, thời điểm nào con tín đồ cũng bên cạnh đó ở trong tâm trạng bận rộn, họ bố chân bốn cẳng, vội hối hả vàng để làm xong xuôi những nhiệm vụ trong ngày. Hình như con người hiện giờ đang bị sóng gió cuộc sống cuốn dò ra đi, nhưng sau cùng họ lại lừng khừng mình đã cập đến bờ bến nào.
Nói một cách ngắn gọn thì con fan đã trọn vẹn bị lạc lối trên tuyến đường đời, phía sau cái gọi là văn minh và thành công, thì con fan đang gặp mặt phải một sự xấu số ghê gớm, trên thực tế là vẫn đứng trên bờ giỏi vọng, chúng ta đang cố bám níu một biện pháp vô vọng vào dòng được hotline là tồn tại, toàn bộ mọi con fan đang từ từ trở nên đồng nhất và không có ai có được sự khác biệt nào với những người xung xung quanh về bình diện tâm lí.
Có còn chăng đó là sự khác biệt về nước ngoài hình, thương hiệu gọi... Họ khai báo danh tánh mình mang lại nhân viên đường sắt để sở hữu vé tàu, bọn họ mặc đồ theo đúng giới tính của mình-tất cả những vấn đề đó ngụ ý cho sự thèm khát được biệt lập với bạn xung quanh, và điều này chắc hẳn rằng là tàn tích cuối cùng cho sự dính níu vào phiên bản ngã của nhỏ người.
Bất cứ một cá thể nào cũng mong ước được sống, tuy vậy chính chính vì là một chiếc máy cho nên người ta đã không còn cảm nhận được cuộc sống theo nghĩa là hành vi tự ý, là vấn đề giãi bày tứ tưởng theo suy nghĩ của riêng rẽ mình mà từng cá nhân xem đó như thể sự thể hiện cho sự mãi sau của mình. Vậy đâu là ý nghĩa cho sự sống thọ của nhỏ người?
Mặc cho dù con tín đồ đã được giải phóng thoát ra khỏi những trói buộc bên phía ngoài vốn rào cản họ giữa những hành cồn và để ý đến mà chúng ta thấy là đam mê đáng, họ đã có được tự do tuân theo ý bạn thích nhưng vấn đề sót lại là chúng ta không biết mình muốn gì và cảm thấy gì? nhỏ người tân tiến đang buộc phải tuân theo một uy quyền ẩn danh và sống một cuộc đời vốn chưa hẳn như mình ao ước ước, càng làm như thế thì tín đồ ta càng cảm giác bất lực và càng bị tóm gọn buộc bắt buộc tuân theo, bỏ mặc vẻ bề ngoài lạc quan tiền và công ty động, nhỏ người văn minh đang bị kiệt sức vì chưng một cảm hứng bất lực sâu sắc đến nỗi người ta chỉ từ biết quan sát trân trối vào cuộc sống, và từ từ không còn một chút xúc cảm gì đối với các sự kiện dang diễn ra.
Nhìn vào hiệ tượng thì con fan tỏ ra khá bình ổn trong đời sống tài chính và làng mạc hội, thế nhưng thực sự là nguy hiểm nếu tín đồ ta lờ đi nỗi bất hạnh sâu kín đáo nằm phía đằng sau vẻ vẻ ngoài thích ứng đó. Đời sinh sống mất đi ý nghĩa của nó bởi vì ý nghĩa này đã không tồn tại, con tín đồ đã trở nên vô vọng và khốn cùng, bé người đã hết được sinh sống và bị tiêu diệt một giải pháp thanh thản, bởi vì còn gì tệ hại hơn khi con fan đã tấn công mất đi ý nghĩa sâu sắc cuộc đời.
Khi mất đi ý nghĩa sâu sắc cuộc đời thì con tín đồ sẽ lâm vào hoàn cảnh tình trạng mất phương hướng, tốt là những xích míc mà cấp thiết nào thoát ra được, bây giờ con fan đã mất đi tinh thần vào vớ cả, họ bắt đầu sa đoạ dần bởi bia rượu, cờ bạc, gái điếm, trai bao và hồ hết thú vui súc đồ dùng khác, họ thờ ơ với nghệ thuật, khô cằn về tình cảm, hời hợt trong tình yêu, con người đã bị biến thành con trang bị không hơn không kém. Cùng chính đàn súc đồ dùng này chứ không có bất kì ai khác vẫn làm đảo lộn tất cả mọi cực hiếm và thực sự trên đời, lũ rác rưởi với ghê tởm đó giống hệt như một căn bệnh dịch tiên phong độc tín đồ khác và xã hội, bởi những loại này luôn tôn bái sự dối trá, và đúng là "chân lý như ánh nắng làm cho người ta mù quáng. Điều gian sảo thì ngược lại, nó như ánh hoàng hôn xinh tươi và đưa về giá trị cho từng sự vật".
Lũ fan này tệ hại cho nỗi ta có thể mượn lại lời của các bậc chi phí bối như Michel Mourre nói: "đó là bạn thân vô xóm hội, bạn thân bệnh thiến và bè lũ thất chí", đối với Adamop "đó là rất nhiều bóng ma bí ẩn, đầy đủ gã què cụt... Và luôn luôn là phần đa kẻ loạn thần kinh, sống Ionesco: "đó là đàn bù nhìn, những nhỏ rối, phần đa nhân vật dở dở điên điên", xuất xắc Becket: "đó là đa số kẻ vô gia cư, đông đảo thằng hề, những lũ tàn tật", rồi Thackore: "đó là bầy quị luỵ với người trên và hung ác với fan dưới", và Nietzsche: "đó là các kẻ yếu nhát, hại sệt, vô giá bán trị, đều kẻ hay nghi hoặc với tầm nhìn dáo dát, phần lớn kẻ bần tiện, loại fan chó má, số đông kẻ ăn mày nịnh hót và trên hết kia là đàn luôn nói láo".
Như vậy từng cá thể đang dần cảm xúc bất lực trong một mớ lếu láo độn những sự kiện, và họ luôn mong ao ước có một ai đó có thể chỉ cho họ biết rằng họ phải làm những gì và đề xuất đi về đâu. Nhưng cũng đều có một nghịch lí, khi một cá nhân nào đó muốn tạo cho mình một sự không giống biệt, thì họ lại bị rơi vào cảnh tình trạng bất lực và cập kênh của một con bạn cô độc trong làng hội.
Vì kiệt sức vì vậy người ta bước đầu có những không tin tưởng về phiên bản thân mình, về chân thành và ý nghĩa cuộc đời và sau cuối là vì mọi chuẩn chỉnh mực mà theo đó có thể hướng dẫn cho mọi hành động của nhỏ người. Cả sự bất lực và hoài nghi này đang đẩy con tín đồ vào con đường cùng: họ chấp nhận để chủ ý dư luận xỏ mũi dẫn đi. Mặc dù thế cũng vẫn là câu hỏi này: nếu như tôi chẳng cần là một chiếc gì khác ko kể cái mà mọi tín đồ đã gán mang lại tôi, ráng thì tôi là ai?
Trong các vở kịch của chính mình Pirandello đã mô tả sự cảm nhận thâm thúy của ông ta như sau, ông bắt đầu với câu hỏi: Tôi là ai?Tôi gồm sự khắng định như thế nào khác mang lại nhân vị của chính mình ngoài chiếc mà người ta sẽ gán mang đến tôi? Câu trả lời của ông ta sẽ phản ánh một triệu chứng tệ hại của con tín đồ hiện đại: Tôi không tồn tại nhân vị nào cả, chẳng bao gồm một bạn dạng ngã làm sao cả bên cạnh một hình bóng bội nghịch chiếu những gì mà tín đồ khác đã yên cầu nơi tôi, bởi thế tôi chỉ cần "những gì mà fan khác yên cầu nơi tôi".
Hậu trái của câu hỏi đánh mất đi ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống đã được đối chiếu rất sâu sắc bởi Becket, Ionesco với Adamop-ba trụ cột của kịch phi lý. Các nhân thứ trong kịch bất hợp lí đều luôn thảm hại, điên rồ, mất trí... đây là hậu quả của vấn đề con người đã không còn biết mình sống để gia công gì.
Trong tác phẩm khét tiếng nhất của Becket là Trong khi chờ đón Godo, thì cái vô lí của cuộc đời được biểu hiện một cách rất là sâu dung nhan trong câu hỏi: buộc phải chăng cuộc sống đời thường của con tín đồ chỉ là một trong chuỗi ngày chời đợi-chờ loại chết? Ý nghĩa của câu nói này được diễn đạt qua lời lẽ của nhân đồ gia dụng trong kịch: "Không tất cả cái gì trôi qua, không ai tới, không có bất kì ai đi, thiệt sự to khiếp", tuyệt "ngày nào cũng tương tự ngày nào vậy một ngày vẫn không đủ tốt sao?"
Điều này lại thường xuyên được diễn tả trong tòa tháp Tàn cuộc, Hamm-nhân đồ vật trong đái thuyết nói: "Chúng ta thở, bọn họ biến đổi, họ rụng mất tóc, mất răng, thiếu tính sự tươi mát, mất đi lí tưởng". Còn Clao thì "có dịp trèo lên ghế đẩu, nhòm qua ống kính. Clao vẫn thấy xung quanh kia là đại dương, nhưng biển cả chỉ là số không, ko cánh buồm, ko cánh hải âu, còn sóng thì y như chì". Tàn cuộc cũng đưa ra một triết lí đắng cay cho cuộc sống không ý nghĩa sâu sắc "Cuộc đời là gì? Sống để triển khai gì? có thể xong được rồi đấy... Cả cuộc sống vẫn chỉ nên những câu hỏi như nạm mà thôi". Nell cũng phát biểu: "Tại sao lại cứ diễn mãi trò đời này, ngày nọ thanh lịch ngày kia". Còn Hamm: "Sự dứt đã bên trong cái mở đầu, ấy vậy mà tín đồ ta vẫn tiếp tục tiếp tục".
Hầu hết những nhân vật mà lại Becket mô tả đều gồm mối contact với hầu như vai hề và những nhỏ rối, ngoài ra ý ông ta ao ước nói: trong cuộc đời, con người y như là những con rối, bị lag giây một bí quyết thảm hại để làm những trò hề. "Trò chơi" mà những nhân trang bị đang chơi trên sảnh khấu, cũng đó là những tấn trò nhưng mà mỗi một con tín đồ ngoài đời vẫn chơi, dù đó là vô vị.
Đối với Ionesco thì "bi kịch của bé người luôn luôn là hài kịch". Vị vậy suy cho cùng hài hước chỉ tạo cho tính chất bi quan ngày một tăng thêm, cuộc sống thường ngày đã không thể ý nghĩa từ bây giờ sự sống thọ của con người thực sự đáng bi lụy cười, như Becket nói: "Chẳng bao gồm gì ai oán cười rộng là nỗi bất hạnh... đấy là điều hài hước nhất è cổ gian".
Một thắc mắc tiếp theo lại xuất hiện:liệu câu hỏi sống để làm gì tất cả nên hỏi giỏi là mặc kệ nó đi để rồi sống?
Camus nói rằng: "Việc hỏi rằng cuộc sống này đáng sống hay là không đáng sống là một câu hỏi cơ bản nhất trong hầu như câu hỏi. Tất cả những thắc mắc còn lại, như trái đất là ba chiều hay các chiều, trí tuệ tất cả chín xuất xắc mười nhì phạm trù phần nhiều chỉ là những thắc mắc đến sau".
Như vậy dù vẫn muốn hay không muốn thì câu hỏi: Sống để gia công gì, yêu cầu được giải quyết càng cấp tốc càng tốt nếu như chúng ta thực sự muốn biết được cuộc sống này là gì.
Tiểu thuyết tìm hiệp Tru Tiên vì Tiêu Đỉnh viết, mặc dù cho là về ma quỉ, thần thánh... Tuy vậy có một quãng văn này rất đáng để để suy ngẫm:
Quỉ Lệ-nhân vật thiết yếu nhìn Chu tốt nhất Tiên bỗng dưng hỏi: "Tiền bối demo nói xem, những người dân dân không có tội bị chết oan ấy, ai chẳng đề xuất là phần nhiều con tín đồ như bọn chúng ta, ai chẳng đang sinh sống một cách yên lành? chưa hẳn là toàn bộ, nhưng chí ít là chín chín trong một trăm con người vốn dĩ số đông chẳng có tác dụng hại tín đồ hay súc vật, nhưng nguyên nhân họ lại chịu đựng đựng mọi tai hoạ tai bay vạ gió".
Chu duy nhất Tiên đáp: " Ngươi từ bây giờ đang đứng được nơi đây, còn những người dân vô tội thì đã vứt mạng, ta hỏi ngươi, ngươi cho là vì duyên cớ gì?"
Quỉ Lệ vắng lặng một hồi lâu bắt đầu nói: "Ta khác với họ, ta tu tập đạo pháp, bắt buộc dù yêu quái kéo cho ta vẫn né được"
Chu tốt nhất Tiên gật đầu: "Vậy thì ngươi cho rằng người nào cũng như ai, sẽ là ngươi nhìn xuất phát điểm từ 1 tầm cao, xuất phát từ 1 cảnh giới rộng lớn lớn tương tự như Phật Môn của Thiên Âm trường đoản cú vẫn nói chúng sinh là bình đẳng. Theo lời của Phật Môn thì đâu riêng gì là loài người, cơ mà loài mãnh thú thì cũng có khác gì với chúng ta. Lão dứt lại mỉm cười cợt rồi nói tiếp, tuy thế đâu thể làm sao nhìn trần thế theo cách bé dại nhoi và đơn giản dễ dàng đến như thế? Ngươi có bản lĩnh thần thông, có pháp lực cao quý nên rất có thể thoát thân vào tử địa, hoàn toàn có thể siêu thoát để vượt lên trên mặt tầm chúng sinh phàm tục, nói là chúng sinh đồng đẳng nhưng khi lưu ý đến tỉ mĩ thì chưa lúc nào có bình đẳng cả."
Vẻ mặt Quỉ Lệ có nét hoang mang, hắn chầm chậm lắc đầu: "Ta không mong muốn vượt lên trên bọn chúng sinh, ta cũng không có lòng từ bi phổ độ, ta tuy tu đạo nhưng cũng không tồn tại chút để ý đến trường sinh bất tử".
Quỉ Lệ cười cợt gượng gạo với tiếng nói của một dân tộc đầy chua chát: "Đúng thế, ta ý muốn cái gì thì chính phiên bản thân ta cũng ko biết".
Sắc mặt hắn liên tiếp thay đổi, vầng trăng sẽ treo cao giữa trời toả ánh rubi rực rỡ, bóng hắn trải lâu năm xuống mặt đất.
Chu độc nhất Tiên âm thầm nhìn Quỉ Lệ, góc nhìn lão hoàn toàn khác với mọi ngày, trước mắt lão là nhân thứ duy tuyệt nhất trên trần thế đã tu tập xong bốn quyển Thiên Thư, mình đầy đạo pháp quỉ thần cực nhọc lường. Nhưng lúc này nhìn vào thì hình như Chu độc nhất Tiên còn cao hơn cả hắn. Trông lão cực kỳ nho nhã ung dung, làn gió tối thổi qua mặt mái tóc bạc đãi trắng, trong khi cả ánh trăng cũng âm thầm lặng lẽ tụ lại mặt lão.
Nhưng Quỉ Lệ thì ngoài ra không cảm thấy có gì khác lạ, thực ra thì Chu duy nhất Tiên vẫn sẽ đứng lặng lành trước mặt hắn, còn hắn thì đang say sưa trong suy tư.
Sau một hồi, Quỉ Lệ gượng gạo gạo mỉm cười nói: "Xem ra, ta chính xác là chẳng ra gì cả, ngay cả ta sống bởi vì cái gì, ao ước cái gì thì tức thì chính bản thân ta cũng ko biết".
Quỉ Lệ sững sờ, đó là lần đầu tiên hắn nghe Chu độc nhất vô nhị Tiên hotline mình là con trai trai trẻ. Tuy nhiên điều này không hẳn là công ty yếu, sau đó 1 lúc kinh ngạc hắn nói: "Xin thỉnh giáo, chi phí bối nói ta sai, vậy thì ta sai ở phần nào?"
Chu tốt nhất Tiên vẫn điềm đạm: "Ngươi cho rằng mình nghĩ không ra mình sống vì cái gì, tức là hạng ko ra gì à? Theo ta thì ngược lại, ngươi đã biết nghĩ về đến vụ việc này thì đó là nơi hơn fan của ngươi".

Xem thêm: Tra Từ: Phù Du Là Gì ?, Từ Điển Tiếng Việt Phù Du Ý Nghĩa Là Gì


Quỉ Lệ cách đến bên lão, nhìn theo hướng tay lão chỉ, trong thành Hà Dương bên dưới ánh trăng vàng, đầy đủ đốm lửa đèn không xong xuôi nhấp nháy trong không khí yên tĩnh.
Chu độc nhất vô nhị Tiên nhìn ngọn lửa đèn, góc nhìn lão diễn đạt một trọng tâm trạng đầy phức tạp, lát sau lão bình thản nói: "Ngươi vẫn thấy được đa số gì?"
Chu nhất Tiên gật đầu: "Phải, ánh đèn. Gần như đốm sáng ấy tựa như những con người đang sống trên trần thế này, hay là họ đắc chí, hay là họ không đắc chí, nhưng mà họ vẫn phải liên tục sống. Ngươi nghe đây, chẳng rõ trong phần đông chúng sinh có đo đắn bao nhiêu fan sống chỉ để nhưng sống, nhưng người do dự vắt óc để lưu ý đến về sự việc sống để triển khai gì như ngươi thì vạn người không tồn tại lấy một"